卿士
卿士是一个汉语词语,拼音是qīng shì,该词语属于,分字 [卿,士]。

读音qīng shì
怎么读
注音ㄑ一ㄥ ㄕˋ
卿士(读音qīng shì)的近同音词有 轻视(qīng shì)请示(qǐng shì)情势(qíng shì)青石(qīng shí)青史(qīng shǐ)情诗(qíng shī)磬师(qìng shī)磬石(qìng shí)青室(qīng shì)青襫(qīng shì)轻使(qīng shǐ)轻驶(qīng shǐ)青使(qīng shǐ)轻师(qīng shī)清士(qīng shì)倾时(qīng shí)倾逝(qīng shì)青士(qīng shì)倾市(qīng shì)轻世(qīng shì)清时(qīng shí)清诗(qīng shī)清实(qīng shí)清驶(qīng shǐ)青屎(qīng shǐ)请室(qǐng shì)情实(qíng shí)顷时(qǐng shí)庆士(qìng shì)清世(qīng shì)请实(qǐng shí)清视(qīng shì)情嗜(qíng shì)清识(qīng shí)情识(qíng shí)清事(qīng shì)倾世(qīng shì)清室(qīng shì)情事(qíng shì)顷世(qǐng shì)请事(qǐng shì)清适(qīng shì)庆室(qìng shì)庆施(qìng shī)
※ 词语「卿士」的拼音读音、卿士怎么读由诗词六六汉语词典提供。
词语解释
卿士[ qīng shì ]
⒈ 指卿、大夫。后用以泛指官吏。
⒉ 周王朝的执政者。总管王朝的政事。
引证解释
⒈ 指卿、大夫。后用以泛指官吏。
引《书·牧誓》:“是信是使,是以为大夫卿士。”
孙星衍 疏:“大夫卿士不云卿大夫士,盖以此士,卿之属也。”
《史记·宋微子世家》:“殷 既小大好草窃姦宄,卿士师师非度,皆有罪辜,乃无维获,小民乃并兴,相为敌讎。”
梁启超 《变法通议·论不变法之害》:“谋及卿士,谋及庶人,国疑则询,国迁则询,议郎博士,非西官也。”
⒉ 周 王朝的执政者。总管王朝的政事。
引《诗·小雅·十月之交》:“皇父 卿士, 番 维司徒。”
朱熹 集注:“卿士,六卿之外,更为都官,以总六官之事也。”
《左传·隐公三年》:“郑武公、庄公 为 平王 卿士。”
杜预 注:“卿士,王卿之执政者。”
《史记·周本纪》:“厉王 不听,卒以 荣公 为卿士,用事。”
国语辞典
卿士[ qīng shì ]
⒈ 职官名:(1) 执政的王卿。晋·杜预·注:「卿士,王卿之执政者。」(2) 卿大夫、士的通称。
引《左传·隐公三年》:「郑武公、庄公为平王卿士。」
更多词语拼音
- qīng shǔ卿署
- qīng zǐ guàn jūn卿子冠军
- qīng cháng卿长
- jiǔ qīng xiāng九卿相
- qīng gǔn卿衮
- cì qīng次卿
- qīng lǎo卿老
- shàng qīng上卿
- zhōng qīng中卿
- liù qīng六卿
- shàng qīng尚卿
- qīng zǎi卿宰
- jiǔ qīng九卿
- qìng qīng庆卿
- qīng shì卿士
- qī qīng七卿
- qīng zuǒ卿佐
- xuán qīng dà dì玄卿大帝
- gōng qīng宫卿
- gōng qīng公卿
- yuán tōng jū shì圆通居士
- sì shì食士
- nán guō chǔ shì南郭处士
- nà shì zhāo xián纳士招贤
- zuì shì醉士
- chéng shì诚士
- qí shì奇士
- wēi shì jì威士忌
- shì qì士气
- liè shì列士
- xiāng shān jū shì香山居士
- zhuàng shì duàn wàn壮士断腕
- bó shì dì zǐ博士弟子
- lù lín háo shì緑林豪士
- shì dú xué shì侍读学士
- tài shì泰士
- yǐn shì隐士
- dà mǎ shì gé大马士革
- róng shì戎士
- méi huā chǔ shì梅花处士
※ Tips:拼音和读音的区别:读音是用嘴把拼音读出来;拼音是把嘴里的读音写下来.读音是声,拼音是形.