泾渭
泾渭 (涇渭) 是一个汉语词语,拼音是jīng wèi,该词语属于,分字 [泾,渭]。

读音jīng wèi
怎么读
注音ㄐ一ㄥ ㄨㄟˋ
泾渭(读音jīng wèi)的近同音词有 警卫(jǐng wèi)敬畏(jìng wèi)经纬(jīng wěi)精微(jīng wēi)精卫(jīng wèi)兢畏(jīng wèi)兢危(jīng wēi)旌帷(jīng wéi)荆魏(jīng wèi)惊畏(jīng wèi)景纬(jǐng wěi)颈尾(jǐng wěi)经帏(jīng wéi)井位(jǐng wèi)京闱(jīng wéi)儆畏(jǐng wèi)惊位(jīng wèi)经帷(jīng wéi)井硙(jǐng wèi)警畏(jǐng wèi)竟尉(jìng wèi)
※ 词语「泾渭」的拼音读音、泾渭怎么读由诗词六六汉语词典提供。
词语解释
泾渭[ jīng wèi ]
⒈ 指泾水和渭水。古人谓泾浊渭清(实为泾清渭浊),因常用“泾渭”喻人品的优劣清浊,事物的真伪是非。
引证解释
⒈ 指 泾水 和 渭水。
引《诗·邶风·谷风》“涇 以 渭 浊,湜湜其沚” 毛 传:“涇 渭 相入而清浊异。”
《史记·范雎蔡泽列传》:“大王之国,四塞以为固,北有 甘泉、谷口,南带 涇 渭。”
三国 魏 曹植 《赠丁仪王粲》诗:“山岑高无极, 涇 渭 扬浊清。”
南朝 梁 刘勰 《文心雕龙·情采》:“若择源於 涇 渭 之流,按轡於邪正之路,亦可以驭文采矣。”
唐 杜甫 《骢马行》:“昼洗须腾 涇 渭 深,夕趋可刷 幽 并 夜。”
⒉ 古人谓 泾 浊 渭 清(实为 泾 清 渭 浊),因常用“涇渭”喻人品的优劣清浊,事物的真伪是非。
引《晋书·外戚传·王濛》:“夫军国殊用,文武异容,岂可令 涇 渭 混流,亏清穆之风。”
唐 刘知几 《史通·采撰》:“况古今路阻,视听壤隔,而谈者或以前为后,或以有为无。 涇 渭 一乱,莫之能辨。”
清 和邦额 《夜谭随录·崔秀才》:“胸中自有 涇 渭,皮里自具《春秋》。”
《新华月报》1980年第9期:“他是非分明,有 泾 渭。”
国语辞典
泾渭[ jīng wèi ]
⒈ 泾水和渭水。泾水发源于六盘山,流经黄土区,挟带大量泥砂;渭水发源于秦岭,所经为崖壁陡峻的山谷,河水清澈。后用以比喻人的品格高下不同。
引《魏书·卷五九·萧宝夤传》:「泾渭同波,薰犹共器。」
更多词语拼音
- jīng wèi zì míng泾渭自明
- wèi zhuó jīng qīng渭浊泾清
- jǐn jīng锦泾
- jīng zhuó wèi qīng泾浊渭清
- cǎi xiāng jīng采香泾
- jīng wèi bù fēn泾渭不分
- qīng wèi zhuó jīng清渭浊泾
- sì jīng四泾
- jīng wèi fēn míng泾渭分明
- jīng shuǐ泾水
- yáng jīng bāng洋泾浜
- jīng xī泾溪
- jǐn fān jīng锦帆泾
- zhuó jīng qīng wèi浊泾清渭
- jīng chuān泾川
- jīng wèi zì fēn泾渭自分
- wèi jīng渭泾
- jīng qīng wèi zhuó泾清渭浊
- yáng jīng huà洋泾话
- jīng wèi泾渭
- ēn shēn wèi yáng恩深渭阳
- fèi wèi沸渭
- xǐ wèi洗渭
- wèi qǔ渭曲
- wèi chuān渭川
- jīng zhuó wèi qīng泾浊渭清
- wèi qiáo渭桥
- wèi jīng渭泾
- jīng wèi泾渭
- wèi yáng zhī qíng渭阳之情
- jiāng yún wèi shù江云渭树
- diào wèi钓渭
- hán wèi函渭
- qīng wèi zhuó jīng清渭浊泾
- zhuó jīng qīng wèi浊泾清渭
- jīng wèi zì míng泾渭自明
- hé wèi河渭
- zhù yán diào wèi筑岩钓渭
- wèi chéng渭城
- wèi yáng渭阳
※ Tips:拼音和读音的区别:读音是用嘴把拼音读出来;拼音是把嘴里的读音写下来.读音是声,拼音是形.