唐明皇
唐明皇是一个汉语词语,拼音是táng míng huáng,该词语属于,分字 [唐,明,皇]。

读音táng míng huáng
怎么读
注音ㄊㄤˊ ㄇ一ㄥˊ ㄏㄨㄤˊ
※ 词语「唐明皇」的拼音读音、唐明皇怎么读由诗词六六汉语词典提供。
词语解释
唐明皇[ táng míng huáng ]
⒈ 即唐玄宗。因谥号为至道大圣大明孝皇帝,故称。多用于戏曲小说。
引证解释
⒈ 即 唐玄宗。因谥号为 至道大圣大明孝皇帝,故称。多用于戏曲小说。
国语辞典
唐明皇[ táng míng huáng ]
⒈ 帝号。指唐代中兴君主李隆基。参见「李隆基」条。
英语Emperor Ming of Tang (685-762), also known as Emperor Xuanzong of Tang 唐玄宗[Tang2 Xuan2 zong1], reigned 712-756
德语Einer der bekanntesten chinesischen Kaiser in der Tang Dynastie (618-907 n.Chr.), geboren als Li, Longji (685-762). Seine Regierungszeit zwischen 712, 13 und 756 markiert den Höhepunkt und jähen Absturz dieser Dynastie. (S)
法语Tang Xuanzong
更多词语拼音
- táng yú zhī zhì唐虞之治
- qián táng钱唐
- táng tū xī zǐ唐突西子
- táng sēng唐僧
- xīn táng shū新唐书
- táng nián唐年
- xuān táng轩唐
- fàng táng放唐
- táng bēi唐陂
- táng sòng bā dà jiā唐宋八大家
- táng áo qìng唐敖庆
- héng táng横唐
- gāo táng guān高唐观
- dòng què táng zhāo冻雀唐昭
- táng bó hǔ唐伯虎
- táng wén唐文
- táng huái qiū唐槐秋
- huāng táng荒唐
- táng zhōng唐中
- táng zāi huáng zāi唐哉皇哉
- míng fá chì fǎ明罚敕法
- zhāo míng wén xuǎn昭明文选
- jìn míng晋明
- gōng míng zhèng dà公明正大
- míng zhuāng明糚
- wú míng huǒ无明火
- míng wù明悟
- zhèng míng shī证明师
- jiàn míng鉴明
- míng miè明灭
- míng bǎo明保
- wén míng文明
- yuán míng圆明
- yǎn míng náng眼明囊
- míng ruò guān huǒ明若观火
- yuè míng越明
- jù míng具明
- míng yàn明验
- xiáng míng详明
- jí míng极明
- tǔ huáng dì土皇帝
- huáng shāng皇商
- huáng qióng yǔ皇穹宇
- huáng jié皇颉
- huáng líng皇陵
- huáng liáo皇僚
- fāng huáng方皇
- huáng tài fēi皇太妃
- xiān huáng先皇
- huáng pò皇迫
- wā huáng娲皇
- huáng shì皇室
- huáng xī皇羲
- xì huáng戏皇
- huáng huáng jí jí皇皇汲汲
- huáng huī皇晖
- huáng shī皇尸
- huáng xié jūn皇协军
- huáng jī皇畿
- huáng jiào皇教
※ Tips:拼音和读音的区别:读音是用嘴把拼音读出来;拼音是把嘴里的读音写下来.读音是声,拼音是形.