讲时钟
讲时钟 (講時鐘) 是一个汉语词语,拼音是jiǎng shí zhōng,该词语属于,分字 [讲,时,钟]。

读音jiǎng shí zhōng
怎么读
注音ㄐ一ㄤˇ ㄕˊ ㄓㄨㄥ
※ 词语「讲时钟」的拼音读音、讲时钟怎么读由诗词六六汉语词典提供。
词语解释
讲时钟[ jiǎng shí zhōng ]
⒈ 高僧讲经说法时敲击的钟。
引证解释
⒈ 高僧讲经说法时敲击的钟。
引唐 张籍 《寄李渤》诗:“五度谿 头躑躅红, 嵩阳寺 里讲时鐘。”
亦省称“讲鐘”、“讲钟”。 唐 贾岛 《送僧》诗:“王侯皆护法,何寺讲钟鸣。”
元 萨都剌 《赠仁皇讲师达上人》诗:“散花天女满经阁,出海神龙闻讲鐘。”
更多词语拼音
- jiǎng gài讲丐
- nuǎn jiǎng暖讲
- jiǎng yuán讲员
- jiǎng yǔ讲宇
- jiǎng xuān讲宣
- kāi jiǎng开讲
- jiǎng yì讲义
- jiǎng sòng讲诵
- jiǎng zhào讲诏
- jiǎng yuè讲阅
- zhǔ jiǎng主讲
- jiǎng píng讲平
- jiǎng dào讲道
- wǔ jiǎng午讲
- méi jiǎng jiū没讲究
- jiǎng jīn tóu讲斤头
- jiǎng jiě yuán讲解员
- jiǎng shān讲山
- jiǎng sì讲寺
- jiǎng nán讲难
- yùn zhuō shí jiān运拙时艰
- fèn shí jí sú愤时疾俗
- zāo jì shí huì遭际时会
- yùn zhuō shí guāi运拙时乖
- jī shí积时
- yīn shí zhì yí因时制宜
- shī shí luò shì失时落势
- kāng shí康时
- yù shí遇时
- wǔ shí chē五时车
- wán suì yī shí玩岁愒时
- shí chéng时乘
- shí shǎng时晌
- shí gù时固
- shǎo yī shí少一时
- yī shí bàn shǎng一时半晌
- zā shí匝时
- wú lùn hé shí无论何时
- fǎ shí法时
- liàng shí dù lì量时度力
- zhōng lí chūn钟离春
- shè zhe jīn zhōng zhuàng pò pén舍着金钟撞破盆
- huáng zhōng cháng qì黄钟长弃
- qīng jìn zhōng清禁钟
- dì zhōng递钟
- zhōng shī钟师
- zhōng dǐng rén jiā钟鼎人家
- shēng wù zhōng生物钟
- zhōng jù钟簴
- zhōng míng钟铭
- guà zhōng挂钟
- chán zhōng禅钟
- zǐ mǔ zhōng子母钟
- tǎ zhōng塔钟
- jìng zhōng静钟
- zhàn zhōng栈钟
- zhuàng mù zhōng撞木钟
- shí chén zhōng时辰钟
- chì zhōng赤钟
- sān máo zhōng三茅钟
※ Tips:拼音和读音的区别:读音是用嘴把拼音读出来;拼音是把嘴里的读音写下来.读音是声,拼音是形.