讲时钟
讲时钟 (講時鐘) 是一个汉语词语,拼音是jiǎng shí zhōng,该词语属于,分字 [讲,时,钟]。

读音jiǎng shí zhōng
怎么读
注音ㄐ一ㄤˇ ㄕˊ ㄓㄨㄥ
※ 词语「讲时钟」的拼音读音、讲时钟怎么读由诗词六六汉语词典提供。
词语解释
讲时钟[ jiǎng shí zhōng ]
⒈ 高僧讲经说法时敲击的钟。
引证解释
⒈ 高僧讲经说法时敲击的钟。
引唐 张籍 《寄李渤》诗:“五度谿 头躑躅红, 嵩阳寺 里讲时鐘。”
亦省称“讲鐘”、“讲钟”。 唐 贾岛 《送僧》诗:“王侯皆护法,何寺讲钟鸣。”
元 萨都剌 《赠仁皇讲师达上人》诗:“散花天女满经阁,出海神龙闻讲鐘。”
更多词语拼音
- jiǎng huà讲画
- jiǎng liáng讲量
- jiǎng wéi讲帷
- jiǎng qián讲钱
- jiǎng gōng shì讲公事
- jiǎng biàn讲辩
- jiǎng zuǐ讲嘴
- jiǎng qíng讲情
- jiǎng shǐ shū讲史书
- jiǎng zàn讲赞
- jiǎng yuè讲阅
- jiǎng dú讲读
- jiǎng chuán讲传
- jiǎng huì讲诲
- jiǎng yuán讲员
- jiǎng fù讲复
- jiǎng shù讲述
- chán jiǎng禅讲
- jiǎng yì讲肄
- jiǎng kāi讲开
- kǒng shí孔时
- dùn shí顿时
- shùn shí shī yí顺时施宜
- huā shí花时
- shí gòng时贡
- quán shí权时
- xū shí戌时
- fàn shí饭时
- féng shí逢时
- xiǎo shí小时
- jìn shí进时
- chén shí辰时
- dìng shí pǎo定时跑
- shí yùn hēng tōng时运亨通
- suí shí随时
- bù wéi nóng shí不违农时
- shí píng时平
- niǔ yuē shí bào纽约时报
- lěi shí累时
- shēng bù yù shí生不遇时
- lín zhōng林钟
- bǎi yī zhōng百一钟
- fú zhōng浮钟
- jīn zhōng禁钟
- zhōng rǔ钟乳
- zhōng yí钟彝
- zhōng qíng钟情
- hào zhōng号钟
- wǔ dǐng wàn zhōng五鼎万钟
- zhōng dǐng钟鼎
- zhōng zhào zhèng钟肇政
- jǐng yáng zhōng景阳钟
- zhōng lí quán钟离权
- āo miàn zhōng凹面钟
- zhōng dǐng wén钟鼎文
- sòng zhōng颂钟
- huǒ zhōng火钟
- xiǎo zhōng晓钟
- fēng shàng zhōng丰上钟
- zhōng shēng钟笙
※ Tips:拼音和读音的区别:读音是用嘴把拼音读出来;拼音是把嘴里的读音写下来.读音是声,拼音是形.