唐代:僧齐己
相xiāng和hé歌gē辞cí··苦kǔ寒hán行xíng--僧sēng齐qí己jǐ
冰bīng峰fēng撑chēng空kōng寒hán矗chù矗chù,,云yún凝níng水shuǐ冻dòng埋mái海hǎi陆lù。。
杀shā物wù之zhī性xìng,,伤shāng人rén之zhī欲yù,,既jì不bù能néng断duàn绝jué蒺jí藜lí荆jīng棘jí之zhī根gēn株zhū,,
又yòu不bù能néng展zhǎn凤fèng凰huáng麒qí麟lín之zhī拳quán跔jū。。如rú此cǐ则zé何hé如rú为wèi和hé煦xù,,为wèi膏gāo雨yǔ,,
自zì然rán天tiān下xià之zhī荣róng枯kū,,融róng融róng于yú万wàn户hù。。
上一首: 张籍《听夜泉》
下一首: 文天祥《第一百九十四》
唐代·僧齐己的简介