《相和歌辞 江南曲》拼音版

唐代温庭筠

xiāngjiāngnán--wēntíngyún

qièjiābáipíngshàngróng

yáojiǎngshēngzhōujiāo

zhǎngjiāoshēnzuònánxiāngxún

lánglángjiànchìshěn

shípíngpínggēncǎiliánliányǒuzi

zuòpíngshēngníngzuòǒuhuā

ànbànglángmàoyóujiāng

hánchóuhánxiàohuíshǒuwènhéngtáng

qièzhùjīnlíngménqiánzhūquèháng

liúchízuòzhàngróngchízuòliáng

chūjīnxiǎnxiōngshìzhōngláng

qiánniánxuédìnglángxiāng

liánjuānméiràoshānyuēyāochǔ

fèngguǎnbēiruòyànluánxiánjiāo

shànbáohóngqiānluóqīngjīn

míngyuè西nánlóuzhūliándàimàogōu

héngqiǎonéngxiàowānéshíchóu

huākāiziliúshùcǎozhǎnggēn

zǎowénjīngōuyuǎnshìguīláng

xuéyángbáihuācháocháolèi

温庭筠简介

唐代·温庭筠的简介

温庭筠 温庭筠(yún)(约812 — 约866),本名岐,艺名庭筠,字飞卿,汉族,太原祁(今天山西省祁县)人,晚唐时期诗人、词人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。精通...〔► 温庭筠的名句(395条)