山童
山童是一个汉语词语,拼音是shān tóng,该词语属于,分字 [山,童]。

读音shān tóng
怎么读
注音ㄕㄢ ㄊㄨㄥˊ
山童(读音shān tóng)的近同音词有 山僮(shān tóng)善通(shàn tōng)闪痛(shǎn tòng)赡通(shàn tōng)
※ 词语「山童」的拼音读音、山童怎么读由诗词六六汉语词典提供。
词语解释
山童[ shān tóng ]
⒈ 山村儿童。僧道或隐士的侍者。谓山无草木。参见“山童石烂”。
引证解释
⒈ 山村儿童。
引唐 王勃 《益州绵竹县武都山净惠寺碑》:“山童采葛,入丹竇而忘归;野老紆花,向清溪而不返。”
唐 李白 《答从弟幼成》诗:“山童荐珍果,野老开芳尊。”
元 虞集 《后续咏贫士》诗之一:“山童衣百鶉,唤之愧匆匆。”
⒉ 僧道或隐士的侍者。
引唐 孙逖 《奉和崔司马游云门寺》:“觉路山童引,经行谷鸟随。”
宋 陈达叟 《<本心斋食谱>叙》:“客从方外来,竟日清言,各有饥色,唤山童供蔬饌,客尝之,谓无人间烟火气。”
元 袁桷 《题巨然<枫林雅集图>》诗:“山童注新泉,支鼎拾薪籜。”
清 厉鹗 《徵招·为蒋丈雪樵赋》词:“酒熟倒葫芦,有山童相待。”
⒊ 谓山无草木。参见“山童石烂”。
更多词语拼音
- qì zhuàng hé shān气壮河山
- shān cài山菜
- cáng zhī míng shān,chuán zhī qí rén藏之名山,传之其人
- tài shān jūn太山君
- shān táng山堂
- shān sì山寺
- yán shān铅山
- shān pào山炮
- liáng shān梁山
- chóng shān重山
- gū shān sì孤山寺
- shān gā lá zǐ山旮旯子
- zhōng shān líng中山陵
- dōng shān zhī zhì东山之志
- měng hǔ chū shān猛虎出山
- shān láo山醪
- guò shān tiào过山跳
- jiù shān旧山
- gāo shān jǐng xíng高山景行
- bó shān lú博山炉
- tóng yáng童羊
- tóng ér童儿
- zǐ tóng子童
- yīn tóng阴童
- shàn cái tóng zǐ善财童子
- xiān tóng仙童
- tóng shān zhuó zhuó童山濯濯
- tóng qiè童妾
- nòng tóng弄童
- tóng máo童髦
- bā tóng巴童
- tóng tǔ童土
- wǔ chǐ tóng zǐ五尺童子
- yú tóng渔童
- tóng fān童幡
- tóng gǔ童羖
- tóng huà童话
- yuè guāng tóng zǐ月光童子
- tóng jiǎo童角
- dào tóng道童
※ Tips:拼音和读音的区别:读音是用嘴把拼音读出来;拼音是把嘴里的读音写下来.读音是声,拼音是形.